Họa sĩ mà lại kể chuyện?
Nghe có vẻ lạ, nhưng thật ra nó là tinh thần cốt lõi của ngành truyện tranh – minh họa – hoạt hình. Và CMA chọn tên này là có chủ ý. Bởi vì họa sĩ cũng chính là “người kể chuyện bằng hình ảnh”.
🎨 “Kể chuyện” không chỉ bằng lời, mà còn bằng hình. Một nhà văn kể chuyện bằng chữ. Một đạo diễn kể chuyện bằng hình ảnh động. Còn một họa sĩ kể chuyện bằng từng nét vẽ tĩnh, bằng bố cục, ánh sáng, biểu cảm, và màu sắc.
Mỗi tranh là một lát cắt của câu chuyện. Bạn không chỉ vẽ cho đẹp, mà còn phải vẽ sao cho người xem cảm được cảm xúc, hiểu được diễn biến mà không cần lời. Vì vậy, “họa sĩ kể chuyện” không chỉ là người giỏi vẽ, mà là người biết dùng hình ảnh để truyền tải ý nghĩa, cảm xúc và thông điệp.
CMA không chỉ đào tạo “nghề vẽ” mà đào tạo “người kể chuyện bằng tranh.” Storyteller có ngôn ngữ hình ảnh riêng.
Đó là lý do chương trình không chỉ chú trọng kỹ thuật, mà còn nuôi dưỡng tư duy sáng tạo, quan sát, cảm xúc, và phong cách kể chuyện cá nhân.